Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Mứt gừng


     Trên các mảnh vườn quê, người ta thường bắt gặp luống rau gia vị: hành, tỏi, gừng, nghệ, tía tô, ngải cứu, kinh giới, hẹ, xả…, ở vị trí dễ tiếp cận nhất, khi cần là có ngay. Đa số những cây này còn là vị thuốc quý. Một bát cháo hành, tía tô, ăn nóng, cho toát mồ hôi, có thể chữa được cảm mạo. Một nhánh gừng giã nát, đổ vào một ít rượu để đánh cảm, rất hiệu nghiệm.

     Gừng, tên Hán là Khương, có tác dụng thông khí, trừ hàn, tiêu đờm, giải phong, thăng dương… là vị thuốc thường thấy trong các thang thuốc đông y. Gừng ngày nay được sản xuất đại trà theo kiểu công nghiệp, thành một loại trà rất được ưa dùng: trà gừng.

     Vị cay nóng của gừng cộng với vị ngọt mát của đường kính tạo thành một đặc sản không thể thiếu trong hộp mứt tết. Đến thăm nhau ngày đầu xuân rét mướt, ngồi trong những chiếc ghế đệm êm ấm, được chủ nhà trịnh trọng mời uống trà, ăn mứt nhiều loại, nhiều màu sắc bắt mắt, đựng trong các khay nhiều ngăn, không hiểu sao khách thường hưởng ứng bằng việc nhón trước tiên miếng mứt gừng. Có lẽ, sau những bữa ăn nhiều thịt, người ta thấy thèm một chút cay cay.

     Mứt gừng chế biến không khó. Gừng rửa sạch, gọt vỏ, thái mỏng, càng mỏng càng tốt, dọc theo nhánh gừng. Ngâm vào nước gạo qua một đêm (cho trắng ra và bớt cay). Vớt gừng, rửa sạch, chần qua nước phèn, chờ ráo nước. Trộn gừng với đường, đun nhỏ lửa, đảo đều tay (để gừng không bị vàng). Khi đường cạn đủ độ, lấy một giọt đường nhỏ vào bát nước, thấy đường vón thành chấm tròn không hòa tan, là được. Để nghiêng chảo, trộn cho thật khô đường, gỡ gừng ra từng miếng rời nhau. Lúc này mứt có màu vàng nhạt, khô, đường kết tinh thành những hạt cực nhỏ bám đều, mùi thơm cay ngọt đặc trưng, rất hấp dẫn.

     Gần đây, tôi hỏi anh Nguyễn Thừa Đinh, chủ cơ sở sở xuất bánh mứt kẹo nổi tiếng của Hà Nội: Nghe nói Hà Nội còn loại mứt gừng dẻo, sao anh không giới thiệu? Anh nhỏ nhẹ: Là gừng thì phải cay. Ăn gừng mà không thấy cái cay đủ độ thì có khác gì nghiện ớt lại đi ăn ớt không cay, thực chất, nó chỉ là một loại rau xanh mà thôi. Làm loại mứt này, đại khái như mứt gừng bánh tẻ. Có khác là phải chọn loại gừng non, cay rất nhẹ. Để dễ ăn, người ta còn thêm cả đu đủ xanh, thái mỏng pha với gừng.

     Tôi gật gù tỏ ra đồng ý với quan điểm của anh, song nói thêm: Cửa hàng Nếp Hương, năm nay, bên cạnh loại mứt gừng của anh, còn có mứt gừng Huế. Mứt gừng Huế cũng có hai loại: khô và dẻo. Cách chế biến không khác Hà Nội là mấy. Người đất Cố đô đặc biệt coi trọng khâu chọn gừng. Thường lên tận địa bàn xã Hương Thọ tìm mua gừng. Củ gừng ở đây có dáng thon nhỏ, khó làm nhưng rất thơm, ít cay, bán giá rất cao.

     Các tỉnh phía Nam cũng có mứt gừng. Người ở đây thích mứt gừng dẻo hơn. Mứt gừng Nam Bộ có khác một chút là có thêm thành phần lạc rang giã nhỏ bọc phía ngoài. Mứt gừng được ăn cùng với bánh phồng, ăn vừa cay, vừa dẻo, tạo ra vị ngon hấp dẫn.

     Gừng (cũng như quế) càng già càng cay. Người ta trung hòa cái cay này bằng cách chọn gừng bánh tẻ, lát gừng nhẵn, dễ thái, ít sơ, to bản.

     Tôi cho rằng, dù mai này, xã hội ta có phát triển thành giàu sang đến đâu thì trong những ngày tết Nguyên Đán, vẫn không thể thiếu hộp mứt tết trên ban thờ gia tiên với những vị: béo của dừa, bùi của lạc, mát của bí, của cà chua, thơm của quất, của dứa, chua của me và cay cay, hấp dẫn của gừng…

     Từ lâu, gừng đã vào ca dao Việt để gửi gắm những gì là nồng ấm, thiết tha, tình nghĩa của con người:


“Gừng cay muối mặn xin đừng quên nhau”…


Bánh đậu xanh Bảo Hiên Rồng Vàng - Hải Dương

Bánh đậu xanh Bảo Hiên - dùng cho lễ ăn hỏi
Bánh đậu xanh Bảo Hiên - hộp 160 Gr

Bánh đậu xanh Bảo Hiên - hộp 300 Gr


Bánh đậu xanh Bảo Hiên - hộp 320 Gr

Bánh đậu xanh Bảo Hiên - hộp 450 Gr

Bánh đậu xanh Bảo Hiên - hộp 600 Gr

Bánh đậu xanh Bảo Hiên - hộp thỏi vàng



Kẹo lạc Sìu Châu - loại gói


Kẹo Sìu Châu - loại hộp giấy

Kẹo Sìu Châu - loại gói bọc giấy thiếc

Kẹo sìu châu - loại hộp nhựa

Kẹo vừng thanh, đặc sản Nam Định


Kẹo vừng đen
Kẹo vừng thanh - loại gói
Kẹo Vừng Thanh - loại bọc giấy thiếc
Kẹo vừng thanh - loại hộp
Kẹo vừng thanh - loại hộp nhựa

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Nếp Hương - tạo dựng nét riêng

Từ rất sớm, bố tôi đã nuôi hy vọng tôi sẽ thành một họa sỹ, vì không rõ bằng cách nào ông phát hiện năng khiếu hội họa của tôi từ khi tôi còn học lớp một, mới từ trường quê chuyển lên học ở Hà Nội. Ngày hai buổi, ông đèo xe đạp đưa đón tôi học lớp vẽ ở Cung Thiếu Nhi. Ông chăm chú theo dõi từng buổi học của tôi, động viên tôi bằng cách treo trang trọng lên tường nhà những bức vẽ được chấm điểm cao của tôi. Hết thời gian học ở Cung Thiếu Nhi, ông xin cho tôi vào lớp vẽ của thầy Phạm Viết Song. Tôi mau chóng trở thành học trò cưng của thầy. Cứ thế, vừa học văn hóa vừa học vẽ, đến năm lớp mười, tôi đã có tranh treo ở các triển lãm Mỹ Thuật toàn quốc và Hà Nội. Thầy Phạm Viết Song đến từng triển lãm xem tranh, chúc mừng tôi. Cả hai thầy trò đều cảm động. Thầy khuyên tôi nên xin vào trường Đại Học Mỹ Thật Hà Nội. Khi đất nước chuyển sang cơ chế thị trường, cơ quan bố tôi có chỉ tiêu cho con em đi lao động nước ngoài. Bố con tôi phải tính toán nhiều ngày, rất căng thẳng. Nhiều người thân cũng góp ý. Tôi nghĩ: Nếu có chí thì ở đâu cũng học vẽ được theo kiểu vừa làm vừa học, nhà nghèo, thôi hãy cứ đi lao động ít năm rồi sẽ học vẽ sau cũng không muộn. Những năm ở Tiệp Khắc, một nước có nền văn hóa đặc sắc, nhất là về kiến trúc cổ, tôi tranh thủ vẽ trong những ngày nghỉ. Tôi vẽ mê man những rừng cây, những lâu đài cổ, những con sông… Về nước, đúng vào lúc chú của tôi là chủ cơ sở sản xuất bánh đậu xanh Bảo Hiên, cần tôi giúp mở đại diện nhà bánh ở Hà Nội. Ba năm lao động, công sức của tôi cũng đóng góp với gia đình giải quyết được một số khó khăn trong đời sống, nhưng vẫn còn ngổn ngang bao lo toan. Cái cảnh bố tôi gò lưng tô màu cho từng nhãn hàng hóa bán cùng với bánh đậu xanh, rồi lễ mễ xách hàng đi giới thiệu khắp Hà Nội khiến tôi một lần nữa hoãn học vẽ, tuy không dễ dàng chút nào. Việc làm đầu tiên của tôi là trình bày và đưa in nhiều màu một số nhãn hàng cần thiết. Sau đó là thiết kế toàn bộ cửa hàng, lô gô cửa hàng đến những tủ hàng, bố trí các ngăn hàng sắp xếp các tên hàng trăm mặt hàng sao cho khách dễ tìm, dễ chọn. Nhiều khách qua đường ghé thăm cửa hàng chưa phải để mua hàng mà chỉ để ngắm và khen ngợi. Điều ấy động viên tôi, khiến tôi quên mệt nhọc. Công việc cứ cuốn tôi đi, ngày này sang ngày khác. Nhiều bạn học phổ thông với tôi ngày nào, cùng có chí hướng theo hội họa như tôi, nay đã thành những họa sỹ. Tôi đến nhà họ chơi, xem những tác phẩm của họ, có lúc thấy mủi lòng. Còn các bạn tôi thì lại mừng cho tôi, an ủi: “Cậu chọn con đường này là đúng đấy, nghề họa trong xã hội ngày nay chẳng được như xưa, làm nghệ thuật đúng đắn thì chẳng bán được tranh, chạy đua theo thị trường thì thấy lương tâm cắn rứt. Cậu yên tâm đi, bọn chúng tớ sẽ kéo cậu đi vẽ như ngày nào”. Tôi thầm nghĩ: Mình đang trên một đoạn đường rẽ dài đằng đẵng với biết bao công việc của nghề kinh doanh, chẳng biết bao giờ dứt ra được. Những khi về căn hộ quen thuộc sống với bố mẹ, tôi thấy lòng thư thái hẳn. Những bức tranh từng dự triển lãm, bố tôi vẫn giữ rất cẩn thận, tự tay bố tôi mua khung mới, chúng như mang sắc thái mới, đón chào tôi, trò chuyện với tôi. Tôi để ý, đã lâu lắm, bố tôi không nhắc đến bất cứ chuyện gì dính dáng đến hội họa với tôi. Tôi biết bố tôi cũng có nỗi buồn như tôi, đã không đạt được mong muốn cháy bỏng một thời. Tôi quý trọng bố tôi thêm. Trên đời có mấy ai thỏa nguyện mọi ước mơ. Tôi trở lại với công việc hàng ngày, với sự bình tĩnh, tự tin, vì ít ra, những hiểu biết về hội họa mà thầy Phạm Viết Song đã truyền thụ cho tôi ngày ấy, vẫn còn ở trong tôi mãi, giúp tôi giữ được cái vẻ đẹp riêng của cửa hàng, nơi đem lại đời sống thoải mái, yên tâm cho gia đình tôi trong cơn khủng hoảng kinh tế toàn cầu này.