Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

Bánh cốm hàng than



     Nhắc đến phố cổ Hà Nội người ta không thể quên Hàng Than, con phố nhỏ có nhiều nhà hàng bánh cốm. Mỗi độ thu sang hương cốm say lòng du khách. Với những bí quyết riêng, món đặc sản này không thể thiếu trong gói quà gửi người xa xứ, cưới hỏi, giỗ chạp.

     Người Hà Nội xưa đã nghĩ ra nhiều cách để thưởng thức cốm, cốm luyện với thịt nạc, giã ra, rán lên làm chả ăn với cơm gạo tám thơm. Cốm xào với đường kính trắng, giữ được lâu đến hàng tuần. Lọc bột đao pha đường trắng rồi thả hạt cốm vào, đun lửa sôi lên thành ra món chè cốm để ăn tráng miệng vừa ngọt lại vừa thanh… Cuối cùng, ông tổ dòng họ Nguyễn Duy ở phố Hàng Than mới nghĩ thêm ra cách đem sấy khô hạt cốm, chế ra món bánh cốm.

Mè Xửng Huế


     Mè xửng là sản phẩm truyền thống của cố đô Huế. Bản chất thanh lịch, cần cù, khéo léo của người dân Kinh kỳ đã tạo nên loại kẹo nức tiếng thiên hạ này bằng những nguyên vật liệu quen thuộc của đất cát miền Trung. Mè (vừng) và xửng (cách hoán đường) hợp thành tên kẹo. Ngoài vừng còn có bột đậu, mạch nha, bánh đa nữa. Hoán đường cộng với gia giảm nguyên vật liệu là khâu quan trọng nhất. Nó làm nên các loại mè xửng khác nhau.
     Mè xửng dẻo, dẻo đến mức có thể cuộn tròn hoặc bẻ gập thanh kẹo, nhưng bỏ tay ra nó lại trở về cái thế ban đầu. Mè xửng giòn, thành phần bột đậu nhiều hơn, đường ít hơn, được bọc ngoài một lớp bánh đa nướng, ăn giòn tan trong miệng. Mè xửng gương, giơ lên ngắm thấy trong suốt như gương. Mè xửng đen gồm toàn vừng đen bùi và bổ…

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

Kẹo dồi Nam Định


Lạc rang húng lừu



     Những người Hà Nội sống cách đây non nửa thế kỷ, chắc còn nhớ tiếng rao “ phá xang” trên hè phố, giọng già có, trẻ có, vang vọng nhất là về đêm, những đêm lành lạnh vào thu... Sách báo có nhiều bài viết về món quà này, trong đó có bài của nhà văn Băng Sơn với hình ảnh một Chú khách tật nguyền bò lết trên đường bằng cả tay lẫn cẳng chân teo tóp, hay ngồi bên gốc đa cổ thụ ( cây này giờ đã không còn ) ở bờ hồ Gươm, bên mình là cái thùng đặc biệt bằng gỗ trong lót vải nhiều lớp chia làm hai ngăn đựng “phá xang” mặn và ngọt nhằm giữ cho hàng luôn nóng giòn

Bánh đậu xanh Bảo Hiên Rồng Vàng


     Về văn hóa ẩm thực, khi nhắc đến thành phố Hải Dương là người ta nhớ ngay đấy là quê hương của bánh đậu xanh Bảo Hiên Rồng Vàng.

     Người khai sinh ra loại bánh này là cụ Bảo Hiên, quê gốc Kiến An, nơi có những cánh đồng đậu xanh nổi tiếng thơm ngon của miền Bắc. Loại đỗ ấy được cụ đưa về Hải Dương sáng chế ra bánh đậu xanh năm 1922. Chẳng bao lâu, loại bánh này đã nổi tiếng ở nhiều nơi, được cấp bằng khen tại Hội chợ Đấu Xảo Hà Nội và Sài Gòn, được vua Bảo Đại cấp bằng khen có hình rồng vàng. Hình ảnh con rồng vàng trở thành nhãn hiệu của bánh đậu xanh Bảo Hiên từ đấy.

Bánh Pía Sóc Trăng - Tân Hưng


     Truyền thuyết: Khoảng thế kỷ XVII, một số người Tiều ở Triều Châu (Trung Quốc) di cư sang Việt Nam và trụ lại ở Sóc Trăng. Trên đường xa xứ, lương thực mang theo của họ là thứ bánh làm bằng khoai môn, mỡ lợn và đậu xanh (trong đó thành phần chính là khoai môn) có tên gọi: bánh Pía. Pía là âm đọc chữ Hán của từ bính (dịch sang tiếng Việt là bánh).

Ca dao: “Đi thì nhớ vợ cùng con

Về thì nhớ củ khoai môn trên rừng”.

     Từ điển: Khoai môn cùng họ với cây dáy, lá hình mũi tên, củ chứa nhiều tinh bột, dùng để ăn.

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Bánh đậu xanh Nguyên Hương - một phong cách kinh doanh

     Ông Đoàn Văn Đạt là cựu chiến binh. Ông xuất ngũ vào lúc cơ chế bao cấp được thay thế bằng cơ chế thì trường. Tháo vát và năng nổ kiểu người lính cụ hồ, ông liền nghĩ cách phục hồi kinh tế gia đình, phù hợp với tình hình mới, nghĩa là kiếm một nghề kinh doanh. Thị xã Hải Dương (khi ấy chưa là thành phố), quê ông nổi tiếng nghề làm bánh đậu xanh. Nghề này, ông không biết. Ông tìm đến những bác thợ già của nhà bánh Bảo Hiên đã nghỉ việc, nhờ chỉ bảo.

Hạt bàng Côn Đảo


     Cây bàng Côn Đảo gợi nhớ những hình ảnh xưa nhưng lại mang nhiều đặc trưng của đảo. Bàng Côn Đảo có gốc to lạ thường, ngay trong sân các trại giam mới, dãy bàng đã có gốc một, hai người ôm…

     Thân bàng Côn Đảo mới thật đặc biệt, không nhẵn, thẳng như thấy ở đất liền mà mọc đầy u, bướu to như chỉ thấy ở những cây xà cừ cổ thụ trên đường phố thủ đô. Hôm đầu thấy gốc, thân bàng với u bưới lạ kỳ trong sân trại giam Phú Hải tôi đã thầm nghĩ có lẽ những gậy gộc của cai tù đánh trên thân cây bàng đã tạo nên chăng; sau vài hôm mới thấy, bàng trên đảo đều có thân gốc đặc biệt như thế cả. Lá bàng ở đây rõ ràng dày và xanh hơn ở đất liền; cành cũng chia nhánh thấp hơn, không vươn lên cao rồi mới xòe thành tán như những tán bàng nơi sân trường. Sang thu, bàng Côn Đảo rất sai quả, từng chùm quả to và quanh gốc rất

Đà Lạt - Thiên nhiên diệu kỳ, đặc sản phong phú


Gần bốn chục năm rồi kể từ ngày miền Nam được hoàn toàn giải phóng, mỗi khi  nhắc  đến Đà Lạt, bố tôi vẫn cái giọng náo nức, trầm trồ như vừa mới gặp. Ấy là lần đầu tiên bố tôi được tham gia đoàn cán bộ văn hóa miền Bắc đi thăm một số thành phố miền Nam, trong đó có Đà Lạt. Mỗi bước đi là một bước ngỡ ngàng. Tháng Sáu. Hà Nội, Huế, Đà Nẵng, Sài Gòn… nóng như rang. Đến đây, như đến một đất nước khác lạ. Trời mát rượi. Nắng nhạt. Gió lộng. Những thung lũng mây. Bạt ngàn hoa trái. Đâu cũng nghe tiếng thông rì rào, mùi nhựa thông thoang thoảng. Những con thác hùng vĩ: Đak Ta La, Cam Ly, Pren. Những hồ nước đẹp như tranh: Than Thở, Xuân Hương… Đến đây, những khái niệm về thành phố với những nhà cao tầng, đường phố kẻ ô bàn cờ, nhà ống kề nhau san sát, ồn ã xe cộ, mịt mù khói bụi… đều